Chồng tôi "chưa đến chợ đã lo hết tiền" nhưng anh luôn cho là mình tuyệt vời mặc dầu 12 năm qua tôi chưa bao giờ được lên đỉnh.
Chồng tôi một người đàn ông cao lớn đẹp trai, có chức phận trong 1 tập đoàn to của nhà nước, sẵn sàng nấu cơm rửa bát, quét nhà, đi chợ, đưa đón con đi học, không bài bạc, rượu chè. Tôi, một người đàn bà không xinh đẹp nhưng mang duyên, cao hơn 1m50 một chút. Tôi yêu anh 4 năm rồi cưới. hai đứa hai bàn tay trắng lấy nhau, mọi thứ đều đi thuê, nhà anh cũng không no đủ gì hơn nhà tôi. Vì anh là biểu trưng thành công của cả gia đình nên bố mẹ anh thấy tôi không giàu có, cũng không xinh đẹp mà ghét ra mặt, nào là những lời như "chuột sa chĩnh gạo", "phúc 70 đời tôi mới được khiến dâu nhà anh".
Anh cũng hùa theo gia đình khinh miệt tôi và gia đình tôi ra mặt. lương bổng anh chứa trong tủ khoá riêng, những lúc nhà nội có giỗ chạp anh không cho tôi đi. Chị gái anh hư thai hai lần, mọi người đổ lỗi cho tôi ko hợp mênh nên chị mới bị thế. Anh cũng tin, để bụng chuyện ngừng thi côngĐây và hằn học, ghét bỏ, đánh đập tôi. Cứ tức lên là anh lao vào đánh chửi tôi bằng các ngôn trong khoảng chẳng thể chấp nhận được. Anh còn bảo nếu như không cưới tôi thì tôi chỉ với ở bãi rác thôi.
tủi hổ, tôi nỗ lực học hành, làm việc phải chăng, phải dứt ruột xa con lúc con mới 9 tháng tuổi để đi tỉnh giấc xa khiến cho việc. 13 năm hôn nhân thì 10 năm tôi khiến cho xa nhà. bao nhiêu Công trình to ở đất nước này tôi đều với mặt, làm việc vất vả thế mà anh cũng không bao giờ trò chuyện, muốn đi là đi, muốn về là về. các ngày tôi đi khiến xa anh bỏ con ở nhà bà ngoại chăm để đi học chụp ảnh, đi phượt sở hữu bạn bè và đi lo cho anh em nội ngoại nhà anh. Phải kể anh là người rất với hiếu, mang thể ăn khoai lang, mặc xống áo rách. Anh tính toán từng đồng với con trai mình, con muốn học đàn, học ngoại ngữ anh cũng ko cho con đi học. sở hữu bố mẹ đẻ anh lại không để họ thiếu thứ gì. Anh xây cho bác mẹ nhà cao cửa rộng, toàn bộ trang trang bị tiện thể nghi, bỏ tiền ra xin việc cho em trai, sắm chỗ dạy học, mua tìm trong khoảng máy lạnh, máy giặt, vi tính cho em gái. Anh hết lòng mang gia đình anh tương tự nhưng lại đối xử với cha mẹ tôi rất tệ và coi như mọi việc không hề việc của anh.
Sau 10 năm bôn ba khắp nơi tôi cũng có đủ kiến thức và kinh nghiệm để có một chút chức vụ ở một tập đoàn lớn của nước ngoài với mặt tại Việt Nam. thành tựu của 10 năm chậm tiến độ tôi cũng sở hữu chút vốn liếng để tìm được hai căn nhà ở Hà Nội, nhà chúng tôi đang ở cũng do gần như công sức tôi bỏ ra. lúc tôi quyết định về khiến việc tại Hà Nội, mong được gần con thì anh còn mắng tôi là tại sao lại về, đang kiếm được tiền như thế lại bỏ việc về. Nhìn lại cả công đoạn dài đằng đẵng vật lộn mang thương trường, sở hữu công việc trật, mình tôi cũng không hiểu tại sao lại vượt qua được.
Giờ anh muốn tiêu dùng tiền tài tôi để mua căn hộ, tìm xe và còn đi khoe sở hữu bạn bè chiến hữu là số anh được nhờ vợ. tuy thế anh cũng ko làm gì cho bố mẹ chồng hiểu tôi hơn, họ vẫn dửng dưng và khinh bỉ tôi. Năm nào tôi quyết định về nội ăn tết cũng về trước có tiền đưa ba má chồng tiền mua tết, vậy mà khi tết tới tôi sờ vào chiếc gì cũng nhắc chiếc này không được ăn, phải để cất đi cho người này người kia. Thời buổi này miếng ăn đâu còn quan yếu nữa, thế mà... Gia đình anh chẳng hề hiểu để anh với tiền lo cho họ thì tôi và con đã chịu thiệt thòi thiếu thốn như thế nào. Tôi phải làm việc vất vả để bù vào những khoản anh không đem đến, thậm chí tôi bỏ tiền ra cho em trai anh vay để xây nhà, mua tủ lạnh và máy giặt cho em gái anh.
Mấy năm gần đây tôi đưa con ra nước ngoài chơi tết, cháu cũng không muốn về nội. Cháu đề cập về toàn nghe mọi người xúm xít vào nhắc xấu mẹ thôi, lần nào đề cập câu này cháu cũng khóc. Chuyện vợ chồng cũng vậy, 10 năm xa nhau biền biệt chúng tôi quan hệ rất ít và mỗi lần quan hệ tôi chỉ thấy đớn đau, một phần vì vợ chồng không mang sự chia sẻ trong cuộc sống, hơn nữa anh bị bệnh "chưa đi chợ đã hết tiền". Tôi nhắc anh đi chữa mà anh đề cập ko sao, còn hơn nhiều người vì vẫn quan hệ được có vợ. Anh luôn cho là mình tuyệt vời mặc dù 12 năm qua tôi chưa bao giờ được lên đỉnh. Mọi chuyện qua rồi, những tố chất phải chăng đẹp bên trên của chồng tôi vẫn còn. có lẽ số tôi nặng nhọc và cũng không đủ sexy để làm cho anh thăng hoa.
Tôi đã quyết định kết thúc cuộc hôn nhân này, mẹ con tôi đã chuyển ra khỏi nhà đi ở trọ. Anh vẫn cố thủ ở ngôi nhà của chúng tôi, một mực không chịu ly hôn. Tôi kỳ vọng người nào chậm triển khai thấy được các ưu điểm của anh thì sẽ tới Đánh giá anh, xây dựng cuộc sống hạnh phúc gia đình, mang như thế tôi sẽ có dịp được sống một mình có con. Tôi muốn một cuộc sống bình dị ko bon chen ở miền quê thái hoà.
Tôi chỉ muốn 2 vợ chồng cùng nói chuyện để khắc phục các khúc mắc trong lòng nhưng anh ko bao giờ nghe tôi nhắc.
Vợ chồng tôi mang con trai lớn được 4 tuổi mà vừa qua tôi thấy chồng lạnh lùng. Tôi thường kể mang chồng về công việc và con chiếc nhưng mỗi khi đi khiến cho về chồng tôi không chịu tâm tình gì cả. khi Cả nhà đi ngủ anh toàn quay mặt đi chỗ khác, không còn tình cảm sở hữu tôi nữa.
các hiềm nghi trong tôi càng ngày càng phổ biến, có lúc tôi tìm cách thức tâm tình thì chồng lại chửi tôi, cho tôi là thế nọ thế kia. Tôi chỉ muốn hai vợ chồng cùng nói chuyện để giải quyết những uẩn khúc trong lòng nhưng anh không bao giờ nghe tôi kể. Tôi cảm thấy cuộc sống vợ chồng như vậy không còn ý nghĩa gì. Tôi nghĩ suy và đơn chiếc phần nhiều nên bị bệnh trầm cảm. Tôi phải làm sao bây giờ?